The Soda Pop
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Châu Viên Ngọc Ẩn


Phan_13

Tiểu Từ nhìn sắc trời, nói: “Được rồi, chúng ta trước mắt tìm một nhà trọ nghỉ tạm, sáng mai cô nương hãy quay về.”

Kế Diêu cũng thấy như thế là tốt nhất, nàng là nữ tử độc thân ban đêm đi trên đường, xác thực không an toàn.

Sau khi tìm được một gian nhà trọ trong thành, Kế Diêu gọi một bàn ăn, Tiểu Thúy vừa mệt mỏi vừa chán nản, ở trên bàn ăn không nhịn được ngáp dài. Tiểu Từ và Kế Diêu cười thầm.

Tiểu Từ cũng mệt mỏi, cùng Tiểu Thúy trở về phòng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Kế Diêu theo thường lệ ở trên giường diễn tập một lần nội công tâm pháp, thế này mới đi ngủ. Hắn nội lực thâm hậu, cho dù ở trong giấc mơ cũng thập phần cảnh giác. Đột nhiên hắn cảm thấy tựa hồ trước giường có người, liền vội vàng mở mắt lập tức thấy Tiểu Từ đứng ở trước giường, hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt Tiểu Từ nhấc tay, Kế Diêu cảm thấy cánh tay mát lạnh, hắn giữ chặt tay “Tiểu Từ”, quát: “Ngươi là ai?”

“Tiểu Từ” không ngờ hắn tỉnh giấc, vội vã muốn chạy trốn, lại bị hắn giữ chặt cổ tay, không thể động đậy, nàng tránh vài cái, quỳ trên mặt đất khóc ròng nói: “Ân nhân, ta cũng là bị người khác bức ép.”

Kế Diêu điểm huyệt đạo của nàng, nhìn kĩ người trên mặt đất quả nhiên là Tiểu Thúy, trong bóng tối, Kế Diêu quan sát một cách tỉ mỉ, nguyên lai mùi hương trên y phục Tiểu Từ đem lại cho hắn cảm giác quen thuộc. Hắn âm thầm hối hận bản thân nhất thời khinh suất, lúc này cánh tay phải đã có chút tê ngứa.

– “Ngươi rốt cuộc là ai? Ai sai ngươi tới? Nói mau.” Kế Diêu nhíu chặt lông mày, nhìn Tiểu Thúy lấy oán trả ơn, trong lòng một trận phiền muộn chán ghét, quả nhiên giang hồ hiểm ác, người tốt cũng không phải dễ làm.

Tiểu Thúy nghẹn ngào: “Ta thật là Tiểu Thúy của Hợp Văn thôn, ba ngày trước bị người ta đánh hôn mê, nhốt ở trong phòng tối, không cho uống nước.. Thời điểm ta cho rằng mình sắp chết, đột nhiên một nữ tử xuất hiện, nàng hỏi ta có muốn về nhà không, ta nói muốn. Nàng đưa cho ta hai vật, phân phó ta làm như thế nào, nàng nói nếu như ta không làm, sẽ đem ta bỏ đói chết.”

Kế Diêu con ngươi đen rùng mình, lạnh lùng nói: “Có phải là một nữ tử tuổi còn rất trẻ, dung mạo thanh lệ?”

– “Đúng.”

– “Nàng đưa cho ngươi vật gì?”

– “Một ngân châm và một bao thuốc bột, nàng nói đem châm đâm vào cánh tay ngươi, sau đó rắc thuốc bột lên. Thế nhưng ngươi đã tỉnh dậy rồi.”

– “Sau đó thì sao?”

– “Sau khi rắc thuốc bột thì hỏi ngươi một câu, con dấu Vân thị ở đâu?”

Kế Diêu cười lạnh một tiếng: “Ý kiến hay.” Hắn suy nghĩ trong chốc lát, lại nói: “Độc này tên gọi là gì, ngươi biết không?”

– “Nàng nói gọi là mê, mê tâm.”

Mê tâm? Kế Diêu mâu quang khép chặt, ở dưới ngọn đèn càng thêm thâm thúy lạnh lẽo. Tiểu Thúy rùng mình, khóc ròng nói: “Ta không muốn hại ngươi, nàng nói làm cái đó sẽ không chết người.”

Kế Diêu giải huyệt đạo của nàng, Tiểu Thúy đang muốn nói tạ ơn.

– “Đem y phục cởi ra!” Kế Diêu giọng điệu đột nhiên ngoan lệ, như ngọc diện sát tinh.

Tiểu Thúy một trận lạnh cóng, hai tay run rẩy bắt đầu cởi y phục.

– “Kế Diêu, ngươi muốn làm gì?” Tiểu Từ bất thình lình xuất hiện ở cửa, hoảng hốt nhìn Kế Diêu, khó có thể tin, vừa tức vừa giận.

Nàng ở cách vách nghe thấy tiếng động liền tỉnh giấc, vừa nhìn phát hiện Tiểu Thúy không có trong phòng, vội sang phòng Kế Diêu, hắn thế nhưng buộc Tiểu Thúy cởi y phục.

Thế nào lại khéo như vậy chứ? Da đầu Kế Diêu tê rần, chỉ vào Tiểu thúy vội vàng giải thích: “Nàng mặc y phục của ngươi đánh lén ta.”

Tiểu Từ hiểu ra, vội hỏi: “Ngươi bị thương sao?”

Kế Diêu lắc đầu.

Tiểu Từ đi tới trước mặt Tiểu Thúy, tức giận nói không ra lời, nửa ngày mới quát ra một câu: “Ngươi sao lại làm như vậy?” Nàng vừa tức vừa giận, nhưng lại không có thói quen mắng chửi người khác, giờ phút này bị tức giận công tâm nói không nên lời. Chính là ngón tay có chút run run.

Kế Diêu chán ghét nhìn Tiểu Thúy, thấp giọng nói: “Ta niệm tình ngươi bị ép buộc, cũng không truy cứu, bất quá ta khuyên ngươi nên rời khỏi nơi này, nàng nếu biết ngươi thất thủ, rất có thể sẽ giết người diệt khẩu.”

Tiểu Thúy khóc đứng lên, Kế Diêu chau mày, lạnh lùng nói: “Ngươi sang phòng bên cạnh, sáng mai hãy rời đi.”

Tiểu Từ đóng cửa lại, thấy Kế Diêu đỡ lấy cánh tay, trong lòng trầm xuống: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Kế Diêu cười khổ: “Ta cũng trúng độc, cùng độc của ngươi lần trước giống nhau.”

– “Tứ hưu?”

Kế Diêu lắc đầu: “Nguyên lai độc này tên là mê tâm.” Hắn giơ gói thuốc bột trong tay, nói: “Cái này dùng để mê hoặc, dụ dỗ người trúng độc nói ra bí mật trong lòng.”

Tiểu Từ sắc mặt cả kinh, vội la lên: “Lần trước, lão già bên cạnh Triển Hoằng không phải nói độc này tên gọi tứ hưu sao?”

Kế Diêu trầm ngâm chốc lát nói: “Hắn hoặc là kiến thức hạn hẹp, hoặc là đồng bọn của nữ tử kia.”

– “Ngươi nói, Triển Hoằng lôi kéo không được, sẽ đối phó với chúng ta?”

Kế Diêu lắc đầu: “Ở bên người hắn, chưa hẳn là người của hắn.”

Tiểu Từ phiền não ngồi xuống giường, thở dài nói: “Vẫn là ở trong núi ung dung tự tại, giang hồ thật đáng sợ, thế nào lại gặp phải nữ tử kỳ quái kia chứ?”

Kế Diêu học bộ dạng của nàng than thở: “Cũng không biết là ai muốn đi theo ta bước chân vào giang hồ. Còn trên trống trơn đài…” Hắn dừng lại không nói, khóe miệng nhưng lại giấu không được ý cười.

Tiểu Từ nghẹn họng có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn gói thuốc bột trong tay Kế Diêu, thừa dịp hắn bất ngờ không kịp phòng bị liền cướp được, sau đó cười hắc hắc.

Kế Diêu rùng mình một cái hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Tiểu Từ nghiêng đầu làm mặt quỷ, đưa tay ra sau lưng, cười hì hì nói: “Ta không làm gì, ta chỉ muốn nghe một chút lời trong lòng của một người.”

Kế Diêu toát mồ hôi lạnh, hắn muốn đoạt lại, đáng tiếc cánh tay phải không thể di chuyển, cánh tay trái thì không đủ linh hoạt, cố vài lần vẫn không được.

Tiểu Từ đắc ý cười, cười run rẩy hết cả người.

Kế Diêu quyết định bất cứ giá nào, lúc này vứt bỏ quan niệm sang một bên, hắn duỗi cánh tay dài bắt lấy Tiểu Từ vây trong ngực, vòng eo nhỏ nhắn của nàng, cùng hai cánh tay đều bị hắn kẹp chặt, không thể động đậy, Kế Diêu cười hắc hắc, cúi đầu hà hơi vào cổ nàng.

Tiểu Từ ngứa ngáy cười to, ở trong ngực hắn vặn vẹo giãy dụa, lại cách nào cũng không trốn thoát, sau cổ vừa ngứa vừa nhột. Bất quá khó có cơ hội tốt để xem thấu lòng hắn, nàng cho dù có chết cười cũng không khuất phục.

Kế Diêu vốn định “tra tấn” nàng, làm cho nàng đầu hàng, không nghĩ chính mình lại bị “tra tấn”. Nàng chỉ mặc trung y, cách một lớp quần áo mỏng manh, mùi hương trên thân thể nàng kích thích dục niệm đang ngủ say của hắn. Hương thơm quen thuộc ở chóp mũi quanh quẩn, hắn đã phân không rõ chính mình đang hà hơi hay là chun mũi ngửi, chỉ cảm thấy thế nào cũng không đủ.

Nàng ở trong ngực hắn giãy dụa một cái, tâm hắn liền kinh hoảng một lần.

Hắn quyết định đầu hàng trước, ách cổ họng nghiến răng nói: “Mau đưa thuốc bột ném xuống đất, bằng không…”

– “Bằng không thì sao?” Tiểu Từ cười thở không ra hơi, con mắt nheo thành hình bán nguyệt.

Kế Diêu không nói gì, hắn thực ra vẫn chưa nghĩ tới chiêu thức “chế phục” nàng, chẳng qua chỉ là hù dọa thôi.

Tiểu Từ thấy hắn không hà hơi, rốt cuộc thở hổn hển giương mắt nhìn hắn. Khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, hơi thở có phần dồn dập. Trên khuôn mặt tuấn lãng mơ hồ có một tầng ửng hồng, mà tròng mắt đen hàm chứa một tia lạ lẫm cùng kiềm chế. Nàng có chút ngượng ngùng, vội buông mi mắt. Đầu vai tựa vào ngực hắn, tim hắn đập nhanh như vậy, tựa hồ truyền tới từng mạch máu dưới cánh tay nàng, làm tâm nàng cũng điên cuồng nhảy dựng lên.

– “Ngươi muốn nghe cái gì ta nói cho ngươi.” Thanh âm của hắn vừa trầm thấp vừa mê hoặc, không cho phép kháng cự, còn mang theo một chút dụ dỗ.

Nàng chậm rãi mở bàn tay, thuốc bột vô thanh vô tức tản ra, tiêu tán trong không trung.

– “Ngươi nói.” Nàng cúi đầu ở trước ngực hắn nỉ non, khóe môi vẽ lên một nụ cười dịu dàng, lẳng lặng chờ hắn mở miệng.

Hắn mím môi không nói, trong mắt hiện lên ý cười.

Nàng giận, uốn éo thắt lưng giậm chân: “Ngươi dám gạt ta? Ngươi nói hay không?”

– “Ô…Ô…” Miệng lại bị bịt kín.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh, thật lâu sau có tiếng hít thở kéo dài. Dưới ánh nến, sắc mặt hai người đều như phấn, sắc môi hồng nhuận. Hương tình đem hai người quấn quanh, trung y màu trắng bị ánh nến nhuộm vàng, thập phần ấm áp.

– “Ngủ đi.” Kế Diêu thấp giọng thì thầm bên tai nàng một câu, nói xong mới nghĩ đến, tối nay làm sao ngủ bây giờ? Tiểu Thúy ở phòng bên cạnh, Tiểu Từ chắc chắn không có khả ngủ chung với nàng ta. Lẽ nào lại cùng mình ngủ chung một chỗ? Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu hắn, lập tức bị xóa sạch, tội lỗi a tội lỗi.

Tiểu Từ cũng nghĩ tới chuyện này, ý niệm ở cùng nhau vừa xuất hiện, cũng ngay lập tức bị xóa sạch, ngượng ngùng a ngượng ngùng.

Kế Diêu thanh thanh cổ họng nói: “Ta ngủ trên mặt đất.”

Nói xong, mở cửa gọi tiểu nhị, phân phó mang hai tấm chăn mền đến.

Tiểu nhị nhìn hai người, cười hì hì: “Ôm chặt một chút sẽ không lạnh, bây giờ vẫn đang là mùa xuân.”

Tiểu Từ xấu hổ cúi thấp đầu.

Kế Diêu khụ một tiếng: “Làm phiền.”

Một lát sau tiểu nhị ôm đến một gói chăn.

– “Xin lỗi, hôm nay tiểu điếm đầy khách, chăn mền cũng không có sẵn, đây là của tiểu nhân, tiểu nhân đêm nay trực đêm không cần dùng, khách quan dùng tạm.”

– “Đa tạ.”

Kế Diêu nhận lấy chăn mền, đóng cửa, đem chăn trải trên mặt đất, sau đó cứ để nguyên ngoại sam nằm xuống.

Tiểu Từ nằm ở trên giường thực không đành lòng, tuy là mùa xuân, nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, chỉ có nhất kiện quần áo làm sao chịu được? Nàng nghĩ nghĩ, nói: “Kế Diêu, ngươi lên đây ngủ đi.”

Kế Diêu nhìn nàng, không nhúc nhích.

Tiểu Từ giận: “Ta cũng sẽ không ăn ngươi.”

Kế Diêu lặng lẽ kẽo chăn lên, trong đầu nghĩ, ngươi sẽ không sợ ta ăn ngươi sao? Hắn cúi đầu trải chăn lên giường, Tiểu Từ đem chăn cuộn lại, kéo vào mép giường, sau đó chính mình dịch vào trong.

Hai người lẳng lặng nằm, đều ngụy trang bình tĩnh, cũng không dám trở mình, bị tra tấn dày vò như thế hồi lâu mới ngủ được.

Nửa đêm, Kế Diêu đột nhiên bị đập tỉnh. Trong bóng tối một trận luống cuống tay chân…

Chương 22: Hàng Đêm Hoan

 

Kế Diêu lại bị đập tỉnh!

Tiểu Từ thất kinh lúng túng chống vào ngực hắn đứng lên, lại giẫm phải bắp đùi của hắn ngã ra giường, lúc này xấu hổ đến ngay cả một tiếng xin lỗi cũng không dám nói, trực tiếp giả dạng mộng du bị trượt chân.

Kế Diêu âm thầm thở dài, sờ sờ mũi, trực giác mách bảo nếu như ngủ tiếp, mũi sẽ bị đập bể. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, mơ hồ có ánh sáng chiếu vào. Lại lắng tai nghe ngóng phòng bên cạnh, dường như có động tĩnh. Xem ra Tiểu Thúy đang hoảng hốt lo sợ muốn chạy trốn.

Hắn suy tính, đẩy Tiểu Từ đang giả bộ ngủ: “Chúng ta lặng lẽ đi theo nàng, có thể nữ nhân kia một hồi sẽ tới hỏi nàng lời nhắn.”

Vừa nghe nói phải bám theo Tiểu Thúy để tìm ra kẻ giật dây nàng. Tiểu Từ vội vàng ngồi dậy mặc quần áo, lại ở trên người chuẩn bị thất thất bát bát gì đó, cực kỳ hưng phấn. Kế Diêu tò mò nhìn, cũng không biết nàng đang làm cái gì.

Quả nhiên, qua một hồi cửa phòng Tiểu Thúy mở ra, vẻ mặt nàng hoảng hốt vội vã rời khỏi.

Kế Diêu và Tiểu Từ lặng lẽ bám theo phía sau.

Sắc trời không rõ, trên đường người qua lại rất ít, Tiểu Thúy đứng ở đầu đường dường như rất do dự, hết nhìn đông tới nhìn tây luống cuống không biết làm sao.

Kế Diêu thấp giọng nói: “Nàng ta kỳ thực không nên xuất hiện lúc này, một hồi trời sáng hẳn, đường phố đông đúc, mới là cơ hội tốt để thoát thân.”

Tiểu Từ lại nghĩ, như vậy cũng tốt, ngược lại dẫn nàng kia đi ra.

Tiểu Thúy lưỡng lự một lúc, rốt cuộc nhấc chân đến một nơi vắng vẻ.

Kế Diêu thở dài, nha đầu này thực sự không biết cách tự bảo vệ mình, càng đến nơi vắng vẻ không phải càng dễ dàng bị người ta diệt khẩu sao? Hắn tay cầm trường kiếm, cùng Tiểu Từ bám theo phía sau.

Cuối đường là một nơi vắng vẻ, liếc mắt xung quanh chỉ có đồng ruộng bạt ngàn, xem ra nàng còn muốn chạy ra ngoài thành về nhà. Đột nhiên, Tiểu Thúy kinh hô một tiếng, trước mặt xuất hiện một nữ tử che mặt.

Tiểu Từ che miệng nói thầm: “Thân hình rất tượng.”

Tiểu Thúy lập tức quỳ trên mặt đất, bộ dáng hoảng sợ cúi đầu.

Nàng kia lớn tiếng hỏi: “Hắn nói gì?” Thanh âm không lớn, nhưng ở nơi yên tĩnh vắng lặng như thế này lại rất rõ ràng truyền vào trong tai Kế Diêu và Tiểu Từ.

Kế Diêu cười lạnh một tiếng, quả nhiên là nàng.

Hắn từ chỗ ẩn thân lao ra, trường kiếm tuốt khỏi vỏ. Kiếm khí sắc bén uốn lượn, mạnh như vũ bão, một đường bổ ra, trong nháy mắt đã tới trước mặt nữ tử che mặt.

Nàng kia cực kỳ kinh ngạc, phi thân phóng đi.

Kế Diêu vung trường kiếm, cuốn lấy bóng dáng của nàng. Nàng kia khoát cổ tay, ngân châm phóng ra, như một cơn mưa bắn về phía Kế Diêu. Kế Diêu sớm có phòng bị, thân thể vội vàng thối lui, trong lúc đó, trường kiếm lượn vòng ngăn cản được vô số ngân châm.

Tiểu Từ theo sát tiến lên, bàn tay tung ra một gói thuốc bột, nàng kia chuyên tâm ứng phó Kế Diêu, trong lúc đó bất ngờ vội vàng thối lui vài bước, nhưng vẫn không tránh khỏi hít vào một ít mê dược.

Kế Diêu tay trái cầm kiếm, tự nhiên kiếm chiêu yếu đi rất nhiều, cho đến chiêu thứ bảy mới chế trụ được nàng. Tiểu Từ nhìn nữ tử che mặt ánh mắt ảm đạm cùng Tiểu Thúy đang cuống cuồng chạy như điên, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Nàng kia hít một ít mê dược, nửa tỉnh nửa mê. Kế Diêu điểm huyệt đạo. Tiểu Từ kéo khăn che mặt của nàng, thuận tay cho nàng ta uống một viên thuốc, sau đó cười hì hì nhìn nàng: “Cuối cùng cũng bắt được ngươi. Ta nói cho cùng vẫn không biết khi nào thì chọc giận ngươi, vì sao năm lần bảy lượt đối phó với chúng ta?”

Nàng kia hữu khí vô lực híp mắt, nhưng vẫn không nói lời nào.”

Tiểu Từ dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, suy nghĩ một chút nói: “Kế Diêu, ngươi xem nàng lớn lên thật đẹp đó.”

Kế Diêu liếc mắt nhìn nàng một cái, không biết phải nói sao. Giờ phút này ngươi còn có tâm tư quan tâm đến dung mạo của nàng?

Tiểu Từ chỉ vào Kế Diêu rồi nhìn nàng ta cười hắc hắc: “Ngươi biết không, hắn kỳ thực trên giang hồ đại danh đỉnh đỉnh hái hoa tặc hàng đêm hoan.”

Hàng đêm hoan? Kế Diêu vừa tức vừa giận, hung tợn trừng mắt với Tiểu Từ.

Tiểu Từ nhìn nàng kia biến sắc, âm thầm cười trộm.

– “Ngươi nếu không nói thật, ta sẽ đem ngươi lưu cho hắn hàng đêm hoan. Hắn tuy rằng khuôn mặt nho nhã khôi ngô, thế nhưng có một thói quen rất xấu.”

Tiểu Từ nhịn cười nhìn thoáng qua vẻ mặt giận dữ của Kế Diêu, sau đó đối nàng kia nói rành rọt từng chữ: “Hắn thích ăn sống thịt mỹ nhân.”

Nàng kia thần sắc cả kinh, rất nhanh nhìn lướt qua Kế Diêu.

Kế Diêu hít một ngụm khí lạnh, nghiến răng nhìn Tiểu Từ, được, một hồi nữa sẽ cùng ngươi tính sổ.

– “Nếu như cắn vào nơi này, chỉ sợ không thể gả ra ngoài đi.” Tiểu Từ chỉ vào cái mũi của nàng, vừa nói xong đột nhiên sửng sốt. Như thế nào lại học bộ dáng lưu manh của tên Thư Thư kia, tội lỗi a tội lỗi.

Nàng nhanh chóng đổi phương pháp.

– “Vừa rồi ta cho ngươi uống viên thuốc, kêu ruột gan đứt từng khúc. Ngươi nếu không nói, một lúc nữa cổ trùng từ viên thuốc bò ra, đem ruột gan ngươi cắn từng chút, đau đớn đến chết.”

Nàng kia sắc mặt càng trắng bệch, nhưng vẫn không nói một câu.

Tiểu Từ thở dài, bức cung thất bại. Nàng liếc nhìn Kế Diêu, tiếp tục thở dài một hơi. Hắn khẳng định là khinh thường chuyện bức cung nữ nhân. Vẻ mặt kia là bỏ qua giao cho nàng, nhưng là, nàng cũng không có kinh nghiệm mà.

Nàng kia mày cau càng chặt, tựa hồ rất thống khổ.

Kế Diêu vội hỏi: “Ngươi thật cho nàng ăn ruột gan đứt từng khúc sao?”

Tiểu Từ gật đầu: “Chẳng lẽ là giả.”

Nàng kia rên rỉ đứng lên, lại còn mạnh miệng cắn răng hung hăng nói: “Ta nói cũng chết, còn sợ ngươi hay sao?”

Kế Diêu giải khai huyệt đạo cho nàng, cười ngạo nghễ: “Ngươi không cần phải nói. Ta đã biết người sai khiến ngươi là ai. Ngươi trở về nói cho hắn, thứ hắn muốn từ lâu sớm đã thành bụi đất. Hắn nếu không tin, cứ tới tìm ta. Đừng có làm mấy trò hề này, khiến cho người khác khinh thường, cứ quang minh lỗi lạc mà đến.”

Tiểu Từ nhìn nàng, rất bất đắc dĩ nói: “Ngươi không nói cũng không sao, sau này đừng quấn quýt lấy chúng ta là được. Nhanh đi tìm nhà xí.”

Nàng kia vừa thẹn vừa giận, đứng dậy bỏ chạy.

Kế Diêu xấu hổ nhìn thoáng qua Tiểu Từ: “Ngươi cho nàng ăn thuốc xổ?”

Tiểu Từ gật đầu: “Ta nói cái gì mà ruột gan đứt từng khúc, chẳng qua là muốn hù dọa nàng. Ngươi biết là ai sai khiến?”

Kế Diêu nhìn bóng dáng nàng kia đi xa, ánh mắt thâm trầm đứng lên.

Hắn thản nhiên nói: “Ta chỉ đoán, hắn một kích không trúng, tất có chiêu tiếp theo. Lại có mấy cái manh mối, ta tin chắc không thể nghi ngờ.”

Tiểu Từ vừa nghe còn có chiêu phía sau, lông mày nhất thời nhíu chặt.

Kế Diêu bỗng nhiên mày kiếm giương lên, xoay người nheo mắt nhìn nàng: “Ngươi vừa rồi thế nhưng lại lấy ta hù dọa nàng.”

Tiểu Từ lông mày giãn ra, nhịn cười, trong mắt đều là bỡn cợt trêu ghẹo: “Hàng đêm hoan, tên này thế nào?”

– “Ngươi!” Kế Diêu cắn răng một cái, Tiểu Từ thấy thế không ổn, vội xoay người bỏ chạy, ba bước đã bị tóm được!

Tiểu Từ cười không ngừng: “Nếu không hài lòng, đổi thành ngày đêm hoan?”

Kế Diêu chuyển cánh tay vòng qua người nàng, vừa bực mình vừa buồn cười, trưng ra một bộ dáng hung tợn nói: “Ngươi nói ta, thích ăn thịt mỹ nhân đúng không?”

– “Hàng đêm hoan đại hiệp, tiểu nữ tử không dám.”

– “Nên ăn một khối mới tốt.” Kế Diêu híp mắt, ánh mắt hắn trên người nàng một tấc một tấc tìm tòi, khẩu khí rất gian tà.

Tiểu Từ cười cười, lại bị ánh mắt sáng quắc của hắn thiêu đốt, dáng vẻ tươi cười từ từ biến mất, khóe môi chỉ còn giữ lại một chút thẹn thùng. Da thịt trắng như tuyết điểm lớp lớp phấn hồng, dưới nắng sớm càng thêm xinh đẹp động lòng người. Kế Diêu tâm rung động, chậm rãi buông nàng ra, sờ sờ mũi nói: “Đi thôi.”

Tiểu Từ đi theo sau hắn, nhớ đến đêm qua, thật sự là xấu hổ vô cùng.

Lần đầu tiên nện trúng người hắn, hắn không có kinh nghiệm, luống cuống tay chân muốn đứng dậy, kết quả đụng phải nơi không nên đụng vào.

Lần thứ hai nện trúng người hắn, hắn có kinh nghiệm, nằm tại chỗ không nhúc nhích, để mặc nàng tự bò đi.

Hai người trở về nhà trọ, Tiểu Từ vốn định thuyết phục Kế Diêu ở thêm vài ngày rồi đi, hắn lại không đồng ý. Nếu đã có người theo dõi bọn họ, vẫn là sớm rời đi mới tốt.

Tiểu Từ bất đắc dĩ nghe lời, nghĩ rằng hắn một tay cưỡi ngựa có chút không tiện, liền mua một chiếc xe ngựa, buộc hai con ngựa vào, chất tất cả đồ đạc lên, lúc này mới đi.

Xe ngựa tuy rằng chậm, nhưng so với cưỡi ngựa thoải mái hơn rất nhiều. Hai người một đường đi về hướng Bắc đến Tề Quận. Cánh tay Kế Diêu đã đỡ hơn, Tiểu Từ lại thích ngồi xe ngựa, không chịu cưỡi ngựa. Kế Diêu không biết làm sao chỉ có thể tùy ý nàng.

Đến Tề Quận, dọc đường đồi núi san sát, phong cảnh dần trở nên hoang sơ.

Xe ngựa chạy ra khỏi thành Tề Quận, được vài dặm đến một rừng cây. Núi xa xanh ngắt một màu, rừng cây trải dài từ chân núi đến đây, gió chầm chậm nổi lên, giống như nhìn thấy sóng lớn.

Kế Diêu thả ngựa chạy chậm, cùng Tiểu Từ ngồi trên xe ngựa cảm nhận gió mát, móng ngựa như mưa, trong lòng an tĩnh yên bình.

Bỗng nhiên trong rừng truyền đến từng tiếng “phác phác” cực nhỏ. Tiểu Từ cả kinh, nắm lấy cánh tay Kế Diêu. Kế Diêu vội ghìm dây cương, ngừng xe ngựa. Hắn nắm chặt trường kiếm, nhìn lướt qua bốn phía, đột nhiên ôm lấy Tiểu Từ nhún người, nhảy lên một ngọn cây.

Tiểu Từ tựa vào trước ngực hắn, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trong rừng có một đám người đang vây lấy một nam tử, trên mặt đất có vài thi thể. Kỳ quái là trong tay những người đó đều không có vũ khí. Những người này tư thế nhẹ nhàng linh hoạt, đem nam tử kia vây vào bên trong, mà nam tử bị vây lấy trong nháy mắt phóng ra vô số ám khí, thanh âm sắc nhọn trầm thấp, ám khí nhỏ mà dày đặc, so với đao kiếm càng khó phòng. Đám người xung quanh đông thiểm tây trốn, vô cùng chật vật, nhưng vẫn tranh thủ thời gian ném về phía nam tử kia từng gói thuốc bột. Nhất thời hai bên đấu chướng khí mù mịt. Những người vây hãm tuy nhiều, rốt cuộc không thoát khỏi ám khí sắc bén, nháy mắt ngã xuống bảy tám người. Trong đó có một trung niên nam nhân hình như rất sốt ruột, nhảy ra ngoài, oán hận nói: “Đường Phảng, ta xem ngươi còn có bao nhiêu ám khí, ngươi hãy dùng cho hết.”

Nam tử kia cười lạnh nói: “Hải Lão Thất, độc dược của ngươi đã dùng hết chưa?”

Hải Lão Thất cười quái dị vài tiếng: “Ngươi không cần chống đỡ, ngươi đã trúng phải độc tiệm thâm của ta, ngươi hãy ngoan ngoãn theo ta hồi kinh, ta sẽ ở trước mặt Vương gia xin cho ngươi giải dược. Bằng không, ngươi chờ chết đi.”

Tiểu Từ thầm than, trách không được trước đây Kế Diêu sống chết không chịu học dụng độc. Hôm nay khó có dịp chứng kiến cảnh dụng độc đấu sức cùng ám khí, quả nhiên khiến người ta bực mình, mặc dù thắng bại chưa phân, nhưng trong lúc tranh đấu lại đánh mất khí thế nam nhi.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .